Với giọng văn nhẹ nhàng, chân thành và sâu sắc, Lê Hoài Đăng vẽ nên một bức tranh đa sắc về những buồn vui đời thường. Đó có thể là câu chuyện về một tình bạn chân thành, sự ấm áp từ những người xa lạ, hay sức mạnh của sự tử tế len lỏi trong những điều giản đơn nhất. Tác giả không né tránh những nỗi đau, sự cô đơn hay những thất bại, nhưng thay vì chìm đắm vào bi quan, ông tập trung vào việc tìm kiếm ánh sáng ở cuối con đường, chỉ ra rằng chính trong những thử thách, chúng ta mới tìm thấy sự kiên cường và sức mạnh nội tại.
Cái "điều để tin" mà tác giả nhắc đến không phải là một lý tưởng vĩ đại hay một chân lý to lớn, mà thường chỉ là những điều rất đỗi giản dị. Đó có thể là niềm tin vào chính bản thân, hy vọng vào một ngày mai tốt đẹp hơn, hay đơn giản chỉ là sự tồn tại của tình yêu thương. Qua từng trang sách, tác giả gợi mở cho độc giả một góc nhìn mới: hạnh phúc không phải là một đích đến mà là một hành trình, và niềm tin chính là ngọn hải đăng dẫn lối chúng ta vượt qua những giông bão.
Tóm lại, cuốn sách này giống như một người bạn đồng hành, giúp độc giả nhận ra rằng hạnh phúc không ở đâu xa xôi mà nằm trong những khoảnh khắc nhỏ bé được trân trọng. Đây là một lời động viên thầm lặng, nhắc nhở rằng cuối mỗi ngày, dù thế giới có xô bồ đến đâu, chúng ta vẫn có thể tìm thấy một lý do để mỉm cười và tiếp tục bước đi, bởi vì ai cũng cần một điều gì đó để tin.
Tác giả bài viết: THƯ VIỆN TỈNH ĐIỆN BIÊN