Giông tố bắt đầu bằng sự việc lão Nghị Hách - một đại tư sản trong lúc đợi sửa xe đã lừa rồi cưỡng bức cô gái quê Thị Mịch làng Quỳnh Thôn. Trớ trêu thay, Thị Mịch lại có hôn ước từ trước với Long - cậu người làm của con trai Nghị Hách. Từ đây chuỗi kiện tụng đầy mùi bất công và những bi kịch dần cuốn từng nhân vật vào vòng xoáy của nó.
Ở Giông tố không hề có ranh giới rạch ròi giữa cái tốt hay cái xấu. Cả tác phẩm là sự phơi bày trần trụi xã hội Việt Nam những năm 30 dưới thời kì đô hộ của thực dân Pháp: tham ô, dâm dục, loạn luân...tất cả đều đầy đủ trong từng khúc ngoặt của câu chuyện. Vũ Trọng Phụng không mất công nói giảm nói tránh mà nơi nào càng thối nát, ông càng viết kỹ, càng xoáy sâu, càng không cố gắng đặt bất kỳ nhân vật nào vào khuôn mẫu mà để tất thảy trôi theo dòng chảy của xã hội nơi mà tiền bạc và sự giàu có dễ dàng đổi trắng thành đen.
Đọc Giông tố mang tới sự thoả mãn hơn là đồng cảm với nhân vật trong nó bởi ta nhìn thấy từng con người gặp nhau, yêu nhau, dối nhau rồi hại lẫn nhau làm mọi thứ thật hơn là chứng kiến một chuỗi nhân quả thường thấy. Con người tạo ra mọi thứ nhưng cũng chính con người tự hủy hoại lẫn nhau, như ông viết: “Loài người không ai ác không ai tồi, không ai đê tiện, không ai phụ bạc cả. Loài người chỉ là một lũ ngu dốt không biết phân biệt điều hay, điều dở, không biết ăn ở sao cho phải, luôn luôn bất cập, luôn luôn thái quá; loài người chỉ là một lũ nhầm lẫn đáng thương! Do thế mới có câu: than ôi, không ai bản thân vốn ác, vậy mà người ta đã gây ra cho nhau biết bao nhiêu thảm kịch ở đời”.